Sự cô đơn của tác giả như tràn ra trên từng bức tranh, được diễn đạt qua những bảng màu phi tự nhiên, mơ hồ mà đầy mê hoặc, khiến mỗi khung cảnh hiện ra luôn cộng hưởng và đồng cảm với người xem. Ở Ký ức 2, Ký ức 4, Ký ức 8, đó là cách anh mang mọi thứ trở về, không phải bằng hình ảnh thực mà qua màu sắc và những đường nét của cảm xúc, để cảnh quan trở nên lung linh và thành nơi lưu giữ, trú ẩn của tâm hồn.
Mỗi bức tranh trong triển lãm Khép hờ đôi mắt không chỉ là cảnh sắc, mà còn là cuộc đối thoại âm thầm của nghệ sĩ với người xem đan xen nhau trong một không gian hội họa đầy chất thơ và hoài niệm.